Người Trung Hoa thường phân loại các môn võ của họ thành hai loại với
tên gọi khác nhau. Môn võ vật thì gọi là Giốc Để, còn võ quyền cước
(đánh đá chân tay) gọi là Thủ Bác, mà bây giờ chúng ta gọi là quyền
thuật (boxing). Sau này người Trung Hoa gọi các môn võ chân tay (hay
quyền thuật) của họ là Kỹ kích hay Kỹ pháp.
Tên khác của Thiếu Lâm Quyền: Thiếu Lâm công phu. Người Quảng Đông thì
lại gọi các môn võ thuật có nguồn gốc từ Thiếu Lâm là Kungfu hay Gongfu
(phiên âm Hán-Việt: Công Phu) và mang nó đi truyền bá khắp bên ngoài
Trung Hoa Đại Lục nên người phương Tây gọi võ Trung Hoa là Kungfu, và
các môn quyền thuật (boxing) (tiếng Nhật đọc là Kempo hay Kenpo) và công
phu xuất phát từ chùa Thiếu Lâm thì gọi là Thiếu Lâm công phu (Shaolin
là phiên âm latinh từ tiếng phổ thông, còn tiếng Quảng Đông đọc là "Sỉu
Lầm" - viết là Silum) hoặc là Thiếu Lâm võ thuật. Trong khi tiếng Nhật
thì cũng có một cách đọc na ná âm tiết là Shorin (Shaolin) và Ji (Sì).
Do vậy, môn Karate (Không Thủ Đạo) ở Nhật còn có một tên gọi khác nữa là
Shorin Ji Kempo nghĩa là Quyền Pháp Thiếu Lâm tự của Nhật Bản.
Năm 1945, nước Nhật bại trận sau thế chiến thứ hai và trở nên kiệt quệ
hoàn toàn. Kaiso (So Doshin) hiểu rõ thế nào là cảm giác bị đánh bại và
đó là một phần lý do khiến ông sáng lập ra Shorinji Kempo. Kaiso (So
Doshin) đã phát triển các kỹ thuật của Thiếu Lâm tự Trung Quốc và tập
hợp lại thành hệ thống kỹ thuật Thiếu Lâm tự Nhật Bản.
Ông (Kaiso (So Doshin)) đã từng nói: "Tôi đã tận mắt chứng kiến thực
trạng chính trị quốc tiếm khi mà sức mạnh dường như là công lý duy nhất
tồn tại, những mối quan tâm quốc gia xâm chiếm cả tư tưởng, tôn giáo và
đạo đức..." "Cách nhìn của tôi với thế giới thay đổi. Tôi hướng tới một
mục tiêu cho cách sống mới của mình: Con người. Mọi thứ đều phụ thuộc
vào giá trị của con người."
Cổng chính của chùa Thiếu Lâm Tung Sơn Hà Nam (Trung Quốc).
Khi nói chùa Thiếu Lâm mà công chúng xưa nay thường biết đến chính là
chùa Thiếu Lâm ở tại dãy núi Tung Sơn (huyện Đăng Phong, tỉnh Hà Nam
(Trung Quốc) là thủy tổ của các môn phái võ Trung Hoa.
Còn các võ phái bên ngoài Trung Hoa Đại Lục trong vùng Đông Á (bán đảo
Triều Tiên, Nhật Bản, Việt Nam, ...) thì lại có nguồn gốc từ Nam Thiếu
Lâm và Bắc Thiếu Lâm.
Vị sư trưởng (tục gọi là Phương Trượng) hiện nay (2007) trụ trì tại chùa
Thiếu Lâm (Đăng Phong, Hà Nam) là vị hòa thượng pháp danh Thích Vĩnh
Tín (sinh năm 1965).
Sau khi vị hòa thượng này lên quản nhiệm ngôi chùa đã cho thành lập Công ty Thiếu Lâm tự và đăng
ký bản quyền thương hiệu cho võ công Thiếu Lâm tạiTrung Hoa và tại Cơ
Quan Văn Hóa (của) Liên Hiệp Quốc (UNESCO) nhằm tránh nạn "ăn cắp bản
quyền sáng chế" và cũng để hạn chế những ngụy phái dám giả mạo xưng danh
là môn đồ của Thiếu Lâm tự làm điều càn rỡ phương hại đến uy danh và
văn hóa Thiếu Lâm tự, mà nạn phổ biến nhất là việc sáng tác bừa bãi các
bài quyền và các kỹ thuật công phu không đúng với tông pháp nguyên ủy
của võ công Thiếu Lâm. Lịch sử võ công Thiếu Lâm cũng đã là minh chứng
cho thấy sự mâu thuẫn về đường lối của Nam Thiếu Lâm và Bắc Thiếu Lâm
với Thiếu Lâm Tung Sơn Hà Nam (Trung Quốc) và cuối cùng Thiếu Lâm Tung
SơnHà Nam (Trung Quốc) cũng phải thừa nhận vị trí của Bắc Thiếu Lâm (Sơn
Đông, Hà Bắc (Trung Quốc)) và Nam Thiếu Lâm (Toàn Châu, Phúc Kiến)
trong một hệ thống Thiếu Lâm quyền.
Hơn nữa, vị phương trượng này - Thích Vĩnh Tín - cũng muốn chấn hưng lại
danh tiếng văn hóa Thiền Tông Thiếu Lâm tự là cái nôi của Thiền Tông
thế giới cũng như khẳng định lại vị trí đặc biệt của Thiền trong võ công
Thiếu Lâm từ nguyên thủy của nó, ông đã phát biểu trong lời tựa các ấn
phẩm võ công do chính nhà chùa xuất bản hiện nay: "nhà chùa nhờ có võ
công mà nổi tiếng, ngược lại võ công của Thiếu Lâm cũng nhờ chùa mà trở
nên phát triển" cho nên tại chùa Thiếu Lâm và ở Trung Hoa xưa nay thường
hay có câu truyền tụng "Thiền Quyền nhất thể" là như vậy.